Làm lãnh đạo là để dẫn dắt?

Khi cứu cánh này không thể có, hoặc có nhưng không như ý muốn, Mourinho sẽ rơi vào áp lực khủng khiếp và ông sẽ thấy vô cùng ngột ngạt. Ông đối diện với lỗ đen của là không thể dẫn dắt đội bóng theo phong cách của mình.

Một nhân vật nổi tiếng, xuất sắc về chuyên môn, thừa mứa thành tích. Ông ta có cần chứng minh năng lực nữa không?

Có. Đó là khi họ đối diện với một cái tên nổi tiếng hơn.

Tôi đang nói về Jose Mourinho. Một Morinho khác. Kể từ khi ông ấy đến Manchester United.

“So với Antonio Conte, người đã khuấy động bóng đá Anh ngay trong mùa đầu tiên, Mourinho trông thật cáu kỉnh và thô lỗ”. Chuyên gia Oliver Holt đã viết như vậy trên tờ Mail on Sunday.

Antonia Conte khuấy động bóng đá Anh với phong cách rocker. Còn Jose Mourinho thì cáu kỉnh. Thật đối lập.

Nhớ lại mùa đầu tiên của Mournho tại Premier League năm 2004 nào. Quý ông lịch lãm. Ngạo mạn và sang trọng. Hai chức vô địch liên tục ngay tại Chelsea ngay hai mùa đầu tiên. Rất xứng danh với câu tự xưng The Special One. Conte khuấy đảo? Làm sao độ quẩy bằng Mourinho thời đó được.

Nhưng thời gian là kẻ thù của trí nhớ. Phải chăng vì sự lãng quên tàn nhẫn này mà sinh ra một Mourinho cáu kỉnh? Và vì sao Mourinho ở United lại khác Mourinho ở Chelsea năm xưa?

Trong rất nhiều lý do, có một nguyên nhân sâu xa liên quan đến mức độ tương thích giữa phong cách lãnh đạo của Mourinho & “doanh nghiệp” Man United.

“Tôi rất yêu mến Jose Mourinho. Tôi thích tính cách con người của Jose. Nhiệt huyết mà ông ấy đem đến trong mỗi trận đấu. Ông ấy rất thông minh. Nhưng với lối đá mà ông ấy sử dụng, tôi không nghĩ ông ấy phù hợp với Man United”. Mới đây huyền thoại Cantona chia sẻ trên The Guardian.

Mourinho từ Porto đến Chelsea, từ Chelsea đến Intel và từ Intel đến Real đều chung một mẫu số: kết quả trên hết, gắn bó ngắn hạn không quá 3 năm và lối chơi lấy phòng ngự làm nền tảng (trục dọc trung vệ, tiền vệ trung tâm và tiền đạo lực lưỡng giỏi xoay xở. Thực chất Mourinho đã cố thay đổi khá nhiều.

Nhưng cái gì đã ăn vào bản ngã sẽ trỗi dậy rất mãnh liệt. Sau một số trận thanh thoát, càng về cuối giải, cái vòng lặp phòng ngự tiêu cực lại quay trở lại thít chặt con quỷ United như cách ông đã làm với các CLB cũ trước đây.

Bản năng lãnh đạo của Mourinho rất mạnh. Kết hợp với tài năng huấn luyện đã được chứng minh, ông đã thành công hết từ Porto, Chelsea đến Inter. Nhưng đến Real Madrid và Man United thì rõ ràng ông gặp vấn đề. Lối đá là một chuyện. Vấn đề về phong cách lãnh đạo nữa. Bản sắc của Real và United có lẽ quá mạnh để bản ngã lãnh đạo áp đặt của Mourinho có thể vượt qua. Khi sự xung khắc lớn dần theo thời gian, cứu cánh để xao dịu duy nhất chỉ một thứ: thành tích và những chiếc cúp.

Khi cứu cánh này không thể có, hoặc có nhưng không như ý muốn, Mourinho sẽ rơi vào áp lực khủng khiếp và ông sẽ thấy vô cùng ngột ngạt. Ông đối diện với lỗ đen của lãnh đạo là không thể dẫn dắt đội bóng theo phong cách của mình.

Europa League, thật nghịch lý lúc này trở thành cứu cánh duy nhất cho người vốn cực kỳ coi thường nó trước đây. Không thể hình dung ra chuyện gì sẽ xảy ra nữa nếu United không dành được nó. Và dù có đoạt cup, The Special One vẫn phải đối diện với một vấn đề còn nguyên với United: hiệu quả phong cách lãnh đạo.

Lãnh đạo mà không thể dẫn dắt. Như Sir Alex Ferguson đã làm. Lúc đó Mourinho sẽ còn cáu kỉnh hơn nữa.

Related posts:

Liên Quan Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *